Là người đầu tiên đo cuộc đời bằng đếm ngược. Tôi sẽ khách quan, và chân thực vô cùng: Ban đầu mồ hôi trút ra như tắm Rồi da bốc khói lên, giãn lỗ chân lông. Tôi cẩn trọng chờ, lặng im, bất động. Tưởng như tôi quay lại bỗng không Ngột ngạt trong phòng baro loãng khí Và những vòng quay vô tận máy ly tâm. Bây giờ tôi sẽ bất động, tăng trọng lượng, Và buộc phải im lặng, nhưng bấy giờ, Đe bễ của bao lò rèn báo chí Sẽ thổi tung khắp thế kỷ ngọn cờ. Trí nhớ quất roi vào những sợi thần kinh, Mỗi hình ảnh đều sáng ngời không lặp lại: Người dự bị của tôi, người đã có thể trở thành thứ nhất, Và đã trở thành người đầu tiên thứ hai. Hiện giờ báo chí còn chưa viết về anh - Bao tít lớn chỉ dành cho một người duy nhất. Tôi với anh đi suốt chặng đường cho tới chân thang máy, Nhưng tôi bước lên không có anh bên. Rồi đây nữa, người vạch đường quỹ đạo, Thế giới này còn chưa biết mặt ông. Tôi biết, giờ ông đang ở trong phòng bí mật Cân nhắc thêm đường chinh phục không trung. Những gương mặt gia đình bè bạn Hiện lên như sau một màn sương. Ít nữa thôi họ sẽ cùng nhau kể Chuyện đời mình cho báo chí văn chương. Tất cả những ai tôi lớn lên bên cạnh, Sẽ được đưa thành nhân chứng tự nhiên. Tuổi thơ tôi chân đất bình thường nhất Sẽ được mang giày và ghi vào sử biên niên. Lệnh “Khởi động” - giống như tiếng thét - Bỗng hiện ra, treo lơ lửng trên đầu. Mọi người nói những gì không rõ. Nước bọt nóng chảy rồi, họ nhổ đi đâu. Và xoáy lốc cảm xúc thổi tắt đi đám cháy tâm hồn, Và tôi không dám, hay tôi quên không thở. Hành tinh giơ tay kéo tôi lần cuối, Ôm chặt tôi vào, không dám buông ra. Và kilogam biến thành hàng tấn nặng nề, Đôi mắt dường như lồi ra ngoài quỹ đạo Lần đầu tiên mắt phải nhìn kinh ngạc Sang mắt trái mở to hàng mi chẳng hề che. Tiếng thét hay tiếng rên đã che miệng lại. Tôi gắn chặt vào ghế bành như thân với rễ cây. Đã đến lúc ăn hết phần nhiên liệu Tầng đầu tiên tên lửa tách ra đây. Dưới tôi còi báo động kêu rộn rã, Không rõ chôn tôi hay chở che tôi. Còn ở đây động cơ kêu như sấm Lôi tôi ra khỏi tay trái đất rồi. Máy móc dưới đất đã bình tĩnh lại, Trời đất lại cùng nối bước ngày xuân. Đôi mắt của tôi trở về chỗ cũ, Tăng trọng hết rồi, giờ im lặng bâng khuâng Cuộc thử nghiệm bước vào giai đoạn khác. Nhịp tim trong máy đo đã điềm tĩnh lại hơn. Tôi bỏ qua chiều, ngay lập tức bay vào đêm, Và được lệnh nghỉ ngơi, một chút. Và trong dải tần tràn đầy giọng nói, Nhưng Lêvitan xông vào, như vào cung thể thao. Ông nói từng chữ rất to và rất rõ: “Người đầu tiên trên đời!” - nói mới tốt làm sao. Tôi tháo mũ bảo hiểm ra cầm tay, Phát biểu về những gì tôi cảm thấy... Và bỗng dưng sao nhẹ nhàng quá vậy, Thật đáng ngạc nhiên, đến nỗi buồn nôn. Dây micro dường như đang tự cuốn, Phổi leng keng đập phải xương sườn. Và có lúc tim mắc vào cuống họng làm tôi ngạt trong một khoảnh khắc hay hơn Tôi báo cáo chân thành, theo điều lệnh, Nói rõ ràng và súc tích, rất vui. Tôi nghĩ: ồ, đó là không trọng lượng, Tôi chẳng nặng gì - nặng chút xíu thôi! Nhưng phút ấy trong chuyến bay tôi đâu biết, Khi đùa với sự không trọng lượng lạ đời, Rằng vì đó sau này nôn ra máu Và can xi trong xương sẽ bị rửa trôi.
© Lưu Hải Hà. Bản dịch, 2008